1.Thông tin tác giả
-Họ và tên tác giả: Nguyễn Thị Thủy
-Sinh ngày 15/04/1970
-Đơn vị công tác: Trường THCS Lê Lợi, Hải An, Hải Phòng
-Số điện thoại: 0837150470
2. Thông tin về thầy cô giáo hoặc cơ sở giáo dục được viết đến trong tác phẩm dự thi:
-Tên cơ sở giáo dục: Trường THCS Lê Lợi
-Địa chỉ: Số 423 Cát Bi, đường Cát Bi, phường Hải An, thành phố Hải Phòng.
NỘI DUNG BÀI DỰ THI
“Hãy biết thương lấy những gì đã cùng ta sống
Những gì trong năm tháng trôi qua”
(Lưu Quang Vũ)
1. Từ năm 6 tuổi tôi đã ở ngôi trường này, năm ấy là năm của lớp học Vỡ Lòng. Tôi đã có quá nhiều kỉ niệm suốt tuổi ấu thơ không thể quên ở đây - trường THCS Lê Lợi, tiền thân là trường cấp I, II Lê Lợi. Theo dòng lịch sử, chia tách và nay trường vẫn mang tên người anh hùng dân tộc Lê Thái Tổ. Ngôi trường này đã 51 tuổi- thơi gian đủ dài để viết nên truyền thống đáng tự hào của mình.
Ngày ấy, cơ sở vật chất thiếu thốn là thế, ngôi trường chỉ là dãy phòng học cấp bốn, lợp ngói, khi có mưa thì dột lung tung. Và lụt, ngồi trong lớp, co cẳng lên học, dép trôi xuống cuối lớp... nhưng không hiểu sao chúng tôi đến trường vui lắm. Tôi nhớ những thầy cô cấp I của tôi: cô Thủy, cô Rằm, cô Trâm...; những thầy cô cấp II: cô Chỉnh, cô Nga, cô Tâm, cô Thúy, cô Vinh, cô Chung, cô Dung, thầy Chiến, thầy Thế... bởi thầy cô thương chúng tôi nhiều. Thầy hiệu trưởng là thầy Vũ Đình Mộc hiền hậu và gần gụi vô cùng. Khi tôi học cấp I, cấp II, tôi là học trò. Rồi khi là cô giáo, tôi là đồng nghiệp của thầy. Thầy như người cha thứ 2 của tôi. Cứ 20/11 mãi sau này, trở về thăm thầy, thầy vẫn vậy, ân cần trò chuyện, hỏi han, động viên trò...
Giờ đây, giở lại những tấm ảnh ít ỏi đã nhuốm màu thời gian, nhìn lại gương mặt thầy cô trẻ trung thuở ấy, nhìn lại những lớp học cũ, góc sân cũ, cây bàng cũ...tôi thấy thương bao nhiêu thầy cô và mái trường buổi ban đầu ấy của mình. Đó là một vùng không gian thiêng liêng của vô vàn kỉ niệm trong sáng, đẹp đẽ. Tôi may mắn được trở về làm việc ở chính ngôi trường này như một cơ duyên. Năm đầu tiên ra trường, tôi về trường Cao đẳng Sư phạm Hải Phòng dạy học (trường ĐH Hải Phòng ngày nay), dạy Ngôn ngữ ở Khoa Tiểu học, tranh thủ đi học thêm Tiếng Anh, Tiếng Pháp, bậm bẹ viết báo với mong muốn chuyển nghề... Một lần, gặp thầy Vũ Đình Mộc, thầy hỏi han và bảo: "Cháu về trường chú dạy cho gần...". Đến nay đã 33 năm, tôi đã gắn bó với ngôi trường này với cương vị là người thầy. Hạnh phúc nhất là có một quãng là đồng nghiệp với các thầy cô giáo của tôi!
Thầy Vũ Đình Mộc nghỉ hưu, thầy Khúc Văn Phung về tiếp nối đúng 1 năm rồi thầy Nguyễn Cảnh Ân về làm hiệu trưởng, sau này là thầy Thuấn, cô Hương, thầy Vương. Với tôi, những người thầy - đồng nghiệp này thực sự là những người truyền cảm hứng cho tôi...
Ảnh kỉ niệm 30 năm ngày thành lập trường, các thế hệ nhà giáo THCS Lê Lợi
(Hạnh phúc nhất là tôi có một quãng là đồng nghiệp với các thầy cô giáo của tôi)
2. Nhưng có lẽ, một người thầy, một đồng nghiệp mà để lại ấn tượng nhiều nhất trong tôi là thầy Nguyễn Cảnh Ân.
Đó là một thầy giáo, một đồng nghiệp tận tuỵ với nghề. Là thầy giáo dạy Văn và có rất nhiều năm làm công tác quản lí, khi đứng đầu một nhà trường thầy luôn tâm huyết để xây dựng ngôi trường khang trang hơn, xây dựng một tập thể giáo viên đoàn kết, khơi dậy lòng đam mê nghề nghiệp, hết lòng bồi dưỡng thế hệ trẻ. Là giáo viên trẻ khi mới ra trường, mỗi lần có bài giảng còn băn khoăn, tôi lại "vác sách" lên hỏi thầy, thầy chỉ dạy tận tình về kiến thức và phương pháp dạy học, cách đặt câu hỏi gợi cảm xúc sâu lắng cho học trò... Thầy thực sự là một người gieo chữ cho nhiều thế hệ chúng tôi.
Đó là một nhà nghiên cứu, nhà thơ, một tấm gương truyền năng lượng sống tích cực. Về hưu từ rất lâu, giờ đã hơn 70 tuổi nhưng không một ngày nào thầy ngơi cầm bút. Đến giờ số đầu sách của thầy đã in là 20 đầu sách riêng (11 tác phẩm nghiên cứu lí luận phê bình căn học, 8 tập thơ và 1 tiểu thuyết); có tác phẩm in chung với 20 tuyển tập của trung ương và địa phương; có nhiều bài báo rất tâm huyết trên tờ Văn nghệ, Giáo dục và thời đại, Hà Nội mới, Tinh hoa đất Việt, Cửa biển... Thầy luôn được Đài truyền hình Hải Phòng mời tọa đàm về nhiều vấn đề về nghề dạy học, về sách, về văn hóa... trong đời sống hiện nay.
Cuộc sống thường ngày rất nhiều lo toan và rất nhiều bề bộn nhưng nếu có dịp trở về thăm thầy, tôi vẫn thấy vô cùng gần gũi và ấm áp bởi tình Thầy, tình Cha. Được trò chuyện cùng thầy, tôi luôn thấy ở đấy sự minh triết, một nghị lực sống, một tấm lòng nhân hậu, bao dung với đời, với người vẹn tròn sau trước.
Nhà thơ Hồng Thanh Quang đã viết: "Cần người để trọng. Cần người để tin. Vô cớ..." Với tôi, thầy Ân là người mà tôi vô cùng tin tưởng và kính trọng vì tất cả những "cớ" ấy!
3. Mỗi lần ngồi lặng nghĩ về ngôi trường mà tôi đã gắn bó gần suốt cả cuộc đời mình, còn nhiều điều tôi muốn viết về nó lắm, về tuổi ấu thơ, về trò, về đồng nghiệp... Kỉ niệm còn nhiều vô cùng, trong đó "có một chút này còn ghi"...
Hải Phòng, ngày 15 tháng 10 năm 2025