PHẦN I: THÔNG TIN CÁ NHÂN
1.Thông tin về tác giả
Họ và tên: Đỗ Bảo Linh
Ngày,tháng,năm sinh: 14/12/2011
Quê quán: Thôn An Phú, Xã Nguyên Giáp, Thành phố Hải Phòng
Địa chỉ công tác, học tập hiện nay: Trường Trung học cơ sở Lê Lợi
Điện thoại: 0962 977 235
Email ( nếu có): dobaolinh19052022@gmail.com
2.Thông tin về thầy cô giáo được viết đến trong tác phẩm dự thi:
Họ và tên: Nguyễn Thị Thảo
Ngày, tháng, năm sinh: 04/năm/1976
Địa chỉ công tác, học tập hiện nay : Trường Tiểu học thị trấn Tứ Kỳ,
xã Tứ Kỳ, Thành phố Hải Phòng.
Điện thoại: 0977 034 706
TÁC PHẨM DỰ THI
Người ta thường nói: “ký ức tuổi thơ đẹp nhất là khi còn ngồi dưới mái trường tiểu học - nơi có những người thầy, người cô luôn nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương.” Đối với em cũng thế, năm năm tiểu học không chỉ là khoảng thời gian đầu tiên em được làm quen với những con chữ, những phép toán mà còn là hành trình được đồng hành, được uốn nắn và dạy dỗ bởi cô Nguyễn Thị Thảo- một giáo viên chủ nhiệm mà em luôn luôn kính trọng và biết ơn. Cô là người đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc về một người giáo viên vừa nghiêm khắc, tận tâm, lại vừa âm thầm yêu thương học trò bằng cả tấm lòng người làm nghề giáo.

Ngay từ những tháng hè bước tiểu học, em vẫn còn là đứa trẻ nhút nhát luôn tràn đầy những mơ ước và sự tò mò về trường học, em đã được về một giáo viên giỏi, tâm huyết nhưng “rất rất nghiêm khắc”. Em vẫn nhớ như in lần đầu tiên em gặp cô trong buổi lễ khai giảng. Cô có mái tóc nâu ngang vai, dáng người nhỏ nhắn thướt tha trong tà áo dài truyền thống và một nụ cười rất hiền. Đúng như những gì em từng nghe kể về cô, cô là giáo viên có ý thức kỷ luật và sự nghiêm túc rất cao. Lớp học của cô không bao giờ có cảnh ồn ào, mất trật tự. Cô luôn yêu cầu mọi thứ phải đúng giờ, đúng quy trình. Ai đến lớp muộn dù chỉ năm phút cũng sẽ bị ghi vào sổ và nhắc nhở trước lớp. Bài vở của chúng em phải viết sạch đẹp, không được tẩy xóa bẩn. Ai quên làm bài tập, cô sẽ cho đứng dậy đọc lại lời dặn hôm trước đồng thời gọi cho phụ huynh để cha mẹ dành sự quan tâm sát sao tới chúng em. Cô không cần phải la hét to tiếng hay có những lời mắng nhiếc thậm tệ nhưng mỗi lời cô nói đều khiến cả lớp im lặng lắng nghe. Em nhớ có lần mình không làm xong bài tập về nhà, em đã đem nộp vở trong sự lo lắng và bồn chồn. Lúc đó, cô không mắng mà chỉ gọi em lênvà nói rất nhẹ:"Lẽ ra con có thể làm tốt hơn."Cô không lớn tiếng, không giận dữ nhưng chính ánh mắt thất vọng ấy khiến em luôn ghi nhớ đến tận bây giờ. Cô không phạt nặng nhưng luôn khiến học sinh nhận ra sai lầm bằng cách lắng lại và suy nghĩ. Lớp học dưới sự chủ nhiệm của cô lúc nào cũng có nề nếp rõ ràng. Lịch học, phân công trực nhật, xếp hàng ra về – tất cả đều có quy tắc. Có đôi lúc em cảm thấy hơi mệt mỏi và áp lực nhưng tự dặn mình phải cố thật nhiều! Sau này nhìn lại, em mới hiểu chính sự nghiêm khắc ấy đã tạo nên thói quen tốt cho mỗi bạn trong lớp, giúp lớp em luôn đoàn kết, cùng nhau cố gắng vươn lên.
Thời tiểu học, chúng em còn nhỏ, nên nhiều khi chỉ thấy cô “khó tính”, “cô hay bắt lỗi”, mà chưa nhìn thấy đằng sau đó là bao nhiêu tình cảm và sự trăn trở mà cô dành cho học sinh.
Có lần một bạn trong lớp bị điểm kém trong bài kiểm tra Toán. Cô không trách, cũng không chê bai. Sau giờ học, cô gọi bạn ấy ở lại, ngồi xuống tận bàn cuối, chỉ lại từng phép tính, từng chỗ sai. Cô kiên nhẫn giảng đến khi bạn ấy hiểu mới thôi. Bạn ấy là một học sinh chuyển từ Minh Đức sang trường em vào giữa kì I năm lớp 2. Cô biết và cô âm thầm giúp đỡ. Khi bạn tiến bộ, cô không nói rằng đó là nhờ mình, mà chỉ khen bạn ấy đã cố gắng. Em nghe các thầy cô trong trường nói rằng: “Cô Thảo chẳng bỏ ai thụt lùi với tập thể lớp”.
Có bạn nhà rất khó khăn, không có tiền mua vở mới đầu năm học. Cô lặng lẽ mua tặng, không để ai biết. Có hôm trời mưa, cô đứng chờ ngoài cổng, giữ ô che cho từng đứa học sinh chạy ra khỏi lớp. Cô không nói nhiều về việc mình làm, cũng chẳng mong được cảm ơn. Cô yêu thương học trò bằng hành động - những hành động âm thầm, bằng ánh mắt ấm áp và bằng cả trái tim. Sau này khi gặp lại các bạn cùng lớp năm ấy, chúng em mới hiểu hết những gì cô làm. Lúc đó em mới thật sự nhận ra rằng phía sau sự nghiêm khắc là một trái tim tràn đầy trách nhiệm và tình yêu thương.
Suốt 5 năm tiểu học, điều quý giá nhất mà cô Thảo đã truyền dạy cho chúng em không chỉ là kiến thức trong sách giáo khoa, mà còn là những bài học làm người – những bài học giá trị không bao giờ lỗi thời.
Trước hết, cô dạy chúng em về sự kỉ luật và tính tự giác. Nhờ có bài học này của cô, em hiểu rằng làm việc đúng giờ, có trách nhiệm với lời nói và hành động là điều vô cùng quan trọng. Cô không phải người kiểm soát mọi thứ, mà luôn nhắc nhở để học sinh tự rèn mình. Đến bây giờ, khi đã là học sinh lớp 9, em vẫn luôn giữ thói quen chuẩn bị bài trước ở nhà, tự dọn bàn học, ghi chép bài vở cẩn thận – những điều em từng nghĩ là “cứng nhắc” năm xưa , giờ lại trở thành một nếp sống kỷ luật tốt cho bản thân.
Cô còn dạy chúng em biết yêu thương và tôn trọng người khác. Dù là bạn bè hay thầy cô, ai cũng cần được lắng nghe và trân trọng. Cô dạy bằng việc làm cụ thể – từ cách cô cư xử với từng học sinh, đến cách cô nhẹ nhàng giải quyết mâu thuẫn trong lớp. Nhờ vậy, lớp em luôn đoàn kết, không có chia rẽ, và mỗi khi có xích mích, chúng em biết cách xin lỗi và tha thứ. Cô dạy em sự kiên nhẫn – cả trong học tập lẫn trong cuộc sống.
Em từng rất yếu môn Toán, nhiều lần muốn bỏ cuộc. Nhưng cô không để em tự đánh mất niềm tin. Cô ngồi lại, giảng đi giảng lại không nản. Khi em bắt đầu tiến bộ, cô không khen quá lời, chỉ nhẹ nhàng: “Thấy chưa, đâu có ai sinh ra đã giỏi, chỉ cần con không bỏ cuộc là được.”. Câu nói đó theo em đến tận bây giờ, mỗi khi em cảm thấy áp lực trước những bài kiểm tra hay thử thách trong học tập thì nó luôn là ngọn đèn để sưởi ấm tâm hồn và tiếp thêm động lực cho em.
Ngoài ra, quan trọng nhất là cô đã truyền cho em niềm tin vào bản thân và lòng biết ơn cuộc sống. Nhờ cô, em học được cách biết ơn cha mẹ, thầy cô và cả những người bạn bè xung quanh. Em hiểu rằng, những điều tử tế nhỏ bé có thể làm nên sự thay đổi lớn.
Thế rồi năm lớp năm cũng qua. Chúng em rời mái trường tiểu học thân quen, mang theo hành trang là tình thương, kiến thức và những bài học sâu sắc mà cô đã trao. Có lẽ vì vậy mà dù đã lên cấp hai, chúng em luôn muốn quay lại thăm cô Thảo. Một lần vào ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11, lứa học sinh nhí nhố năm bí mật kéo đến nhà cô, tạo cho cô Thảo một bất ngờ lớn. Cô cười rất nhiều, ánh mắt vẫn hiền hậu như xưa. Cô vẫn nhớ tên từng đứa học trò, hỏi han chuyện học hành, rồi lại nhắc nhở kiểu “thương mà mắng”: “Học thì phải học tử tế, đừng để mất gốc rồi khổ”. Lúc đó, chẳng ai còn sợ cô nữa. Chúng em chỉ thấy cô thật gần gũi, thật đáng quý. Cô giống như một cái cây lớn – lúc nhỏ chúng em chưa hiểu hết giá trị của bóng mát ấy, nhưng khi lớn lên, trải qua những khó khăn, chúng em mới hiểu cô đã dạy dỗ và bảo vệ chúng em như thế nào.
Bây giờ, khi em đã là học sinh lớp 9, sắp phải bước vào một kỳ thi quan trọng, hành trang em vẫn luôn mang theo trong tim là những bài học từ cô Thảo. Những lời dạy của cô giúp em biết cách tự học, biết cách kiên trì, và quan trọng nhất – biết cách làm người. Cô là người thầy đầu tiên trong cuộc đời em, là người đã đặt nền móng vững chắc để em bước tiếp trên con đường phía trước.
Có lẽ ai cũng có một người thầy để nhớ, để biết ơn suốt đời. Với em, đó chính là cô – một cô giáo “rất rất nghiêm khắc” mang một trái tim đầy yêu thương và tâm huyết trọn vẹn với nghề. Dù sau này em có đi đâu, làm gì, hình ảnh cô Thảo với tà áo dài trắng, giọng nói nghiêm nghị mà ấm áp, và ánh mắt luôn dõi theo học trò sẽ mãi là ký ức đẹp đẽ, không thể nào quên trong cuộc đời em. Hình ảnh của cô làm em nhớ đến lời bài hát trong đó có câu:
“Và tôi gieo mầm xanh ấy cho cuộc đời
Nhẹ vun tay và tiêu tưới lên cao vời
Đến một ngày tương lai rồi mầm xanh kia
Sẽ tỏa bóng dâm chở che các con đường”
Vâng, và trong tôi, cô Nguyễn Thị Thảo chính là người gieo những mầm xanh ấy!