PHẦN I: THÔNG TIN CÁ NHÂN
1. Thông tin về tác giả
Họ và tên: Bùi Khánh Ngọc
Ngày tháng năm sinh: 28/10/2013
Quê quán: Phường Hiệp Hòa, tỉnh Quảng Ninh.
Địa chỉ công tác, học tập hiện nay: trường THCS Lê Lợi, Lớp 7C10, Hải An, Hải Phòng.
Địa chỉ liên lạc: Số 3 đường Hào Khê, phường Hải An, thành phố Hải Phòng.
Điện thoại, email (nếu có): 0772273445 / Ngocdiepkhanh3@gmail.com
2. Thông tin về thầy cô giáo được viết đến trong tác phẩm dự thi:
Họ và tên: Nguyễn Thị Duyến
Ngày tháng, năm sinh: 20/05/1988
Địa chỉ công tác, học tập hiện nay: Trường THCS Lê Lợi, Hải An, Hải Phòng
Điện thoại: 0906132689
TÁC PHẨM DỰ THI
Thanh xuân nhanh như một cơn mưa, nhanh đến rồi nhanh đi. Cho dù có bị cảm vì nó, người ta vẫn muốn được đắm chìm trong cơn mưa ấy một lần nữa cái kỉ niệm khó quên ấy, tiếp tục những điều còn dang dở trong cái thời thanh xuân đầy trong sáng, ngọt ngào và khát vọng. Chỉ đến khi trải qua rồi, chúng ta mới biết trân trọng nhau, nuối tiếc những điều đã qua. Tất cả chúng ta chỉ có duy nhất một lần sống, một lần được trải nghiệm thanh xuân và mộng mơ. Có những người mỉm cười khi nhìn lại quãng đường ta đã trải qua. Nhưng cũng có những người cảm thấy hối tiếc, day dứt vì những điều chưa dám làm. Và tôi – một học sinh từng tự ti, nhút nhát đã được người cô dìu dắt, biết cách cảm nhận hương vị của thanh xuân một cách trọn vẹn dưới mái trường cùng những người bạn mà tôi yêu quý nhất.

Người mà tôi luôn ngưỡng mộ, biết ơn và trân trọng là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi – cô Nguyễn Thị Duyến. Đối với tôi, cô chính là hình mẫu của những người nhà giáo nhân dân Việt Nam. Cô có khí chất nghiêm trang, ánh mắt cô trìu mến, dịu dàng như người mẹ thứ 2 của tôi. Dáng người cô cao ráo, thon thả. Tôi còn nhớ lắm, dù là nắng hay mưa cô cũng không bao giờ đến trễ hay nghỉ dạy. Mặc dù lượng công việc ở trường và ở nhà của cô rất nhiều nhưng em luôn cảm nhận thấy sự cân bằng, lạc quan trong xử lí công việc và dạy dỗ chúng tôi của cô. Cô vẫn luôn hết mình với công tác chủ nhiệm, cô không đè nặng thành tích lên chúng tôi nhưng những thành tựu trong công việc của cô cũng không nhỏ. Quả thật, khi mới vào học, tôi chỉ ngưỡng mộ cô ở khí chất, sự xinh đẹp và tính cách nghiêm trang của cô. Nhưng rồi đến một ngày, chính kỷ niệm khó quên đã giúp tôi có cái nhìn khác về cô.

Tôi, cũng giống như bao cô gái khác, luôn thích làm đẹp, rồi học hành trở nên sa sút trong các đợi thi một cách nhanh chóng. Thế nhưng, tôi vẫn không nhận ra, cứ lao đầu và những buổi đi chơi, làm đẹp mà bỏ bê việc học một thời gian dài. Đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn, kiến thức trong tôi đã hổng một lỗ lớn. Cho dù có cắm đầu vào học tôi cũng chưa thể vượt lên được. Lúc đó tôi hối hận lắm, tôi tự dành thời gian để suy nghĩ, ổn định cảm xúc. Khi ấy, tôi chẳng hề nổi bật, học giỏi hay chăm chỉ. Có một câu nói của cô khiến tôi nhớ mãi: “Cô tin tưởng em, cố gắng lên, em sẽ vượt qua bản thân mình.”. Dần dần, việc học của tôi đã ổn định hơn. Cô cũng thường dành thời gian hỏi han, quan tâm và chỉ dạy thêm cho tôi, tôi cũng tích cực trong giờ học của cô hơn. Mỗi ngày, tôi đều bận rộn ôn lại kiến thức, học thêm và hỏi bạn bè, thầy cô những chỗ chưa hiểu. Mỗi lần tôi phạm sai lầm, cô đều không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng an ủi, động viên tôi. Tôi ngày càng ngưỡng mộ cô, không chỉ bởi vẻ bề ngoài nữa mà còn ở trong nội tâm cô.

Thời gian qua đi, tôi giờ đã là học sinh lớp 7, cơ hội gặp cô rất ít, giọng nói cô dần phai nhạt theo thời gian nhưng hình ảnh người cô đầy nhiệt huyết ấy đã khắc sâu trong tim tôi – người học trò năm ấy từng nhận được sự chỉ dạy của cô. Cô sẽ luôn là điểm tựa vững chắc, là động lực cho tôi bước tiếp trên con đường trưởng thành. Cô như những người lái đò thầm lặng, chẳng mong nhận lại gì mà thầm lặng chờ đến lượt khách tiếp theo. Giờ nhớ lại cái buổi học đầu năm nay, tôi vẫn còn cảm thấy bồi hồi, nghẹn ngào như vẫn đang sống trong hồi ức. Cô luôn tạo ra những buổi học lí thú, sáng tạo khiến cả lớp rộn ràng tiếng cười. Cô ngay thẳng, ai tốt thì thưởng, ai sai thì động viên, phạt đúng. Cô đã cùng lớp chúng tôi trải qua biết bao năm tháng buồn vui, từ những ngày căng thẳng đến những ngày rong chơi tự do trên còn đường mình chọn. Có những ngày chúng tôi ngồi dưới tán cây bàng, ánh nắng rực rỡ như tương lai của chúng tôi sau này. Tình bạn ấy, tôi tin sẽ còn mãi cùng tôi suốt những năm tháng sau này. Kỉ niệm đẹp nhất trong đời tôi với mái trường kính yêu là những ngày chăm chỉ luyện tập, từ những buổi văn nghệ đến những món quà tôi tặng cho cô. Khi nhìn thấy sự xúc động và nụ cười của cô, tôi cảm nhận được giá trị tình cảm, sự biết ơn sâu sắc đó. Không chỉ là buổi lễ mà còn là dịp tôi bày tỏ lòng trân trọng, biết ơn với những người thầy cô đã cống hiến cho đất nước, ươm mầm hạt giống tuổi trẻ.
Có lẽ, những kỉ niệm về thầy cô và mái trường mến yêu này sẽ còn mãi trong tâm hồn mỗi người. Thầy cô đối với tôi không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là hồi ức, tình cảm và hành trang theo tôi suốt đời. Tuổi học trò là trang nhật ký không bao giờ khép lại, từng dòng đều thấm đẫm kỉ niệm buồn vui. Dù mai này, chúng ta có đi đâu thì thanh xuân của ta vẫn có nhau. Cảm ơn vì các cậu đã đến với cuộc đời của tớ, cảm ơn các thầy cô đã đưa tôi đến thế giới rộng mở, là nguồn động lực to lớn cho tôi vào đời.